+1 để tin của bạn có vị trí cao trên google
Bookmark and Share
Hãy cho anh yêu em thêm lần nữa
Cập nhật: 10:27 28/03/2014

Mỗi khi có ai đó hỏi anh rằng vì sao chúng mình chia tay, anh khựng người lại và cố lục tìm trong trí nhớ: Vì sao? Vì sao ta mất nhau khi mà tình yêu giữa hai người đã từng là sự ngưỡng mộ của bao người như vậy? Anh trăn trở, anh kiếm tìm một lí do nào đó đủ để thuyết phục mình chia tay là cần thiết.. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao ngày ấy ta lại chia tay khi mà tình yêu vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trong lòng.
Em đã từng nói chúng ta có duyên mà không phận, còn anh thì cố nghĩ rằng có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để đồng hành cùng nhau trên một chặng đường, để nhớ về nhau như cố nhân chứ không phải là bạn đời sánh bước bên nhau cho tới khi cái chết chia lìa. Anh đã tin như thế cho tới khi hơn 2 năm qua đi kể từ ngày mình quyết định rẽ sang một con đường khác không có người kia. Anh vẫn chưa thể yêu ai, em vẫn ở đây, sâu trong tim anh, càng ngày càng dữ dội và mạnh mẽ. Anh mới biết rằng, anh yêu em nhiều lắm.
Biết bao đêm anh một mình trong căn phòng vắng, nghe một bản nhạc buồn khi bên ngoài đổ những hạt mưa. Hơi lạnh lùa vào khung cửa sổ, anh nghĩ về em. Giờ này em đã ngủ chưa? Trái tim em sao rồi, đã lành vết sẹo hay còn nhức nhối? Những câu hỏi đó cứ ngổn ngang trong đầu anh làm anh thức trắng. Nhiều đêm như vậy qua đi, anh tự hỏi chính mình: “Anh trăn trở để làm gì khi mà mình đã… chia tay?”.
Hai năm rồi phải không em. Quãng thời gian không phải quá dài nhưng có lẽ cũng tạm đủ để lãng quên nhau. Vậy nhưng sao em vẫn không thể nào thoát ra khỏi tâm trí anh. Mỗi lúc buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến là em. Khoảnh khắc đó anh lại muốn có em bên mình, gối đầu vào em, được em vuốt ve mái tóc và thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào. Hai năm qua anh sống với tư cách một “anh chàng độc thân”. Anh không ủy mị, không gục ngã nhưng cũng không thể nào mở lòng trước người con gái nào được nữa.
Anh không cho phép mình cái quyền yếu đuối vì chính anh và em đều đã quyết định chia tay. Chúng ta tự lựa chọn cho mình con đường đó thì làm sao có thể buồn rầu tới mức buông xuôi. Anh cố sống mạnh mẽ để tin rằng quyết định năm xưa của chúng ta chẳng có gì sai lầm. Nhưng càng cô đơn, càng một mình anh mới càng nhận ra rằng, dường như anh đã quá sai lầm.
Làm sao anh có thể rung động khi mà trong lòng anh lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của em. Mỗi con đường, góc phố đều gọi tên em và những kỉ niệm mà chúng ta đã có. Mỗi khi vui, khi buồn anh thường né tránh đám đông, lui về căn phòng nhỏ và nghĩ về em. Anh hình dung em sẽ đối diện với anh như thế nào, sẽ giúp anh ra sao khi anh gặp những điều đó. Cuộc sống chỉ đóng khung trong cảm giác của anh nghĩ về em thì làm sao cô gái nào có cơ hội để bước vào trái tim anh.
Mỗi lần gặp em, nhìn dáng vẻ tiều tụy và nụ cười héo hắt lòng anh lại đau như cắt. Anh không dám nhìn vào đôi mắt em vì sợ em biết rằng anh đang xót xa. Một cảm giác rất khó chịu diễn ra trong anh mỗi khi vô tình gặp lại em. Anh mừng rỡ vì được nhìn thấy dáng hình thân thuộc của em, có cảm giác như tìm lại được niềm vui, lẽ sống mình vô tình bỏ quên đâu đó trong đời. Nhưng rồi anh lại như chợt tỉnh cơn mơ, thấy đau đớn khi nhớ ra, chúng ta đã không còn là yêu. Em là cô gái đứng trước mặt anh nhưng không còn là người yêu bé nhỏ ngày nào của anh.
Em cũng vẫn vậy, vẫn độc bước một mình trên con đường đời. Điều gì khiến em chưa tìm cho mình một người đàn ông khác để dựa vào mỗi khi em mệt mỏi? Gặp lại anh em cũng né tránh cái nhìn trực diện. Chúng ta chia tay trong “hòa bình” nên ngày gặp lại cả hai vẫn phải cố giữ một vẻ bình thản để trò chuyện. Em có thấy rằng tim mình đau khi nhìn anh không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã qua. Quãng thời gian đó cả anh và em đều bị cuộc sống đầy cám dỗ này cuốn đi. Anh mải mê với công việc bỏ mặc em với những cảm xúc đơn côi dù luôn có người yêu bên cạnh. Anh không đủ tinh tế để nhận ra mình đã vô tâm với em như thế nào. Còn em đã lặng lẽ chấp nhận một mình, cho tới khi em không còn chịu đựng nổi và em ra đi. Em nói chia tay, sự háo thắng của người đàn ông trong anh đã khiến anh đồng ý. Anh cố làm thế để chứng minh cho em thấy rằng, nếu em không cần anh, anh sẽ buông tay và sống tốt.
Nhưng ngày hôm nay, sau 2 năm chia xa, anh vẫn không thể nào quên được em. Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn. Người yêu ơi, phải chăng em đang chờ đợi một ngày anh tìm đến, nói lời xin lỗi, để em có thể thứ tha và mình lại tay nắm chặt tay bước đi trên con đường đời. Lần này sẽ là mãi mãi? Anh không biết câu trả lời của em là gì nhưng anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.

Tin nổi bật
Tam quốc diễn nghĩa thời @ P4
Trận Xích Bích, nhờ mưu kế của 2 quân sư Chu Du và Khổng Minh... Lưu Bị và TQ đánh cho quân Tào tan tác, chạy mất cả dép...
Ai ngu hơn (Tam quốc thời @)
Lưu Bị: Thôi được, 2 em thi ném gạch vậy... anh đứng đây... mỗi thằng ném 3 lần... thằng nào ném trúng mặt anh nhiều nhất thì là số 2... ok?
Khi tình địch chạm mặt nhau
Khuya, hai ông ngồi ở quầy rượu nói chuyện với nhau: “Chả lẽ vợ ông không cằn nhằn gì khi ông về muộn à?”
Mặc lộn quần
Hai người bạn thân ở chung phòng trọ rảnh rỗi ngồi nói chuyện với nhau: “Hôm qua tao vừa rủ bé đi chơi mà trong túi không có đồng nào.
Hiểu hơn
Ông bố nói với con gái: “Bố không đồng ý để con yêu thằng đó đâu!”.
Đăng nhập
Tên truy cập
Mật khẩu
Quên mật khẩu ? Đăng ký
Thoát
Phục hồi mật khẩu
Nhập tên đăng nhập và địa chỉ email đã đăng ký tài khoản.
Tên đăng nhập
Email
Gửi Đóng